TẢN MẠN VỀ CU (Nhà văn Nguyễn Quang Vinh)

Thứ Hai, 20 tháng 2, 2012

Tối muộn có hồi chuông gắt tai. Dạo này mình ngại vô cùng với cái điện thoại nên hay tắt và nếu bật thì chỉ nghe những cuộc cần thiết. Màn hình hiện ra tên của Cu Vinh. Cu là biệt danh tự đặt của nhà văn Nguyễn Quang Vinh. Xời, tay này có chuyện gì mà lại hạ cố gọi cho mình thế này. Từ dạo Cu lao vào điều tra độc lập cái vụ Tiên Lãng động đình động chùa động động từ giời đến đất này để đăng tải trên blog cá nhân, hắn tất bật và hot đến độ chẳng thèm nghe tận mấy cuộc gọi lận của mình, chả bù cho trước đây có bài nào mới đều nhắn tin hoặc gọi, anh ơi vào xem, vào xem ngay, còm ủng hộ em, còm nhé. Khekhe…Từ đầu kia điện thoại thấy giọng Cu đầy hào hứng và bức xúc, làm đi, làm ngay kịch bản Tiên Lãng đi, em sẽ làm, em sẽ viết, em đảm bảo phim hay, phim đúng bằng mấy mươi lần phim làng Nhô của anh. Cứ thế tuôn ra một tràng dài không kịp cho mình chen nổi một câu. Mãi rồi cũng hỏi được, Cu đang ở đâu? Anh là người đời à, ở Tiên Lãng chứ ở đâu.

Tiên Lãng. Thôi chả nhắc đến địa danh này làm gì. Mọi thông tin đều đã khá đầy đủ ở blog Cu Vinh ở báo giấy, báo mạng, ở lề phải, lề trái ở chính thống hay “phản động”, đủ lắm rồi, đủ để buồn, để phẫn để xót để cay để cực để…để…rất nhiều thứ và sau cùng là thương thân vì bất lực. Chợt ớ ra. Ừ nhỉ, Cu, chỉ mình Cu là hăng hái nhất, tiên phong lao vào nguy hiểm làm cái việc lẽ ra phải làm của người cầm bút. Và thấy thẹn cho mình. Ôi chao là hèn. Khoảnh khắc tự thán này rồi cũng qua đi, thần ra ngồi nghĩ về Cu. Biết Cu bao lâu nay nhưng chưa bao giờ phục Cu như bây giờ, cũng chưa bao giờ lo lắng cho Cu như lúc này. Biết phục hay là lo lắng cũng là thừa, thôi thì viết vài dòng về Cu coi như một cái comment tự nguyện. Nhé Cu!

Mình biết Cu từ lâu nhưng anh em gần nhau hơn chút đỉnh khi mình chuyển về làm ở Hãng phim đài truyền hình. Cu đến. Ào ào, văng mạng. Em có cái đề cương này, em có cái kịch bản kia, xem đi, xem đi. Xem chứ sao. Lúc đó Cu đã từng làm đạo diễn phim truyện nhựa rồi đấy nhé. Phim ồn ã đình đám một dạo “Tên phim dành cho khán giả” là cái phim Cu viết kịch bản rồi kêu gọi nguồn tài trợ tự làm đạo diễn. Tên phim thì để cho khán giả đặt có giải thưởng hẳn hoi. Giải to vật. Láu đến thế thì thôi, chả có chiêu PR nào bằng. Vố làm phim này nghe đâu sau đó dẫn Cu đến hệ lụy vướng vào vòng lao lý. Cái sự này mình không rành lắm cũng không quan tâm dù Cu đã viết lại khơi khơi trên blog. Nhưng có một điều thì mình biết chắc đó là trong Kỷ yếu điện ảnh Việt Nam có tên Nguyễn Quang Vinh ở hạng mục đạo diễn phim truyện nhựa “Tên phim dành cho khán giả”. Bản thân phim này cũng giữ mục trang trọng trong danh sách các phim truyện nhựa thời ấy. Lại nói chuyện kịch bản, mình đọc xong 20 tập kịch bản hoàn chỉnh, bảo Cu phải sửa lại em ạ, sửa mới làm được. Nhất trí sửa. Còn cái đề cương thì tốt có thể triển khai. Nhất trí triển khai. Nói xong, Cu bảo thuê cho em cái nhà trọ em làm ít ngày là xong om. Mình trợn tròn mắt. Nói là làm, Cu thuê một phòng đàng hoàng, ở lỳ trong đó làm chừng hai tuần thì xong cả phần sửa lẫn kịch bản viết mới. Hoảng quá. Sau đó vì một vài lý do không thuộc về mình, chỉ một kịch bản của Cu được sản xuất. Báo hại dịp đó, cả mình và Cu đều nghèo, mình tha Cu đi hết chỗ này chỗ khác nhậu với đám bạn để thay…cơm bình dân hàng ngày. Cũng thời điểm ấy, Cu có cái kịch bản phim nhựa đình đám “Ngã ba Đồng Lộc”, Lưu Trọng Ninh làm đạo diễn. Hôm chiếu duyệt, Cu đến tận cơ quan áp tải mình đến xem. Cảm động lắm tưởng là Cu quý mình đến mức ấy nhưng không phải. Xem xong thấy mình rân rấn nước mắt, Cu hỏi xúc động không? Xúc động! Hay không? Hay! Vậy thì anh về viết bài đi, viết ngay đêm nay. Lúc đó mới hiểu nhưng đêm đó mình vẫn viết ngay bài về phim này với cảm xúc thật sự của một khán giả chứ không phải là chiêu PR áp đặt. Và đó là bài đầu tiên trong loạt bài ấn tượng về “Ngã ba Đồng Lộc”. Thú thực đến bây giờ mình vẫn thích phim này. Một phim xuất sắc về chiến tranh.

Đến một dạo Cu đường đột ra Hà Nội bảo, em thích làm báo, lang thang mãi rồi giờ muốn về hẳn một tờ cho ổn định. Tờ nào? Em đang xin về báo Lao Động, anh quen anh A, anh B nói đỡ cho em một tiếng. Dễ ợt. Mình nhấc máy gọi luôn bảo nhận Vinh đi, nhận Vinh đi, tay đó làm báo mả lắm đấy, nhanh lắm đấy, liều lắm đấy. Ok, ok. Được một tuần thì trên chính tờ Lao Động có một bài dài viết về thực trạng phim truyền hình Việt Nam. Trong bài mình bị phang đích danh là biên tập chuyên cắt gọt như một đồ tể cầm dao mổ và Cu ví kịch bản qua tay bọn mình thì như bệnh nhân vào bệnh viện băng bó toàn thân. Tác giả bài báo đề rành rành Nguyễn Quang Vinh. Bực quá, gọi thì Cu cười he he qua máy, anh ơi họ bảo em viết thử 2 bài, được mới nhận. Bí quá em phải mang anh ra làm mồi, có phang thế họ mới nhận em chứ. Mình cứng lưỡi. Bài nữa Cu chơi luôn nhà xuất bản Kim Đồng về truyện tranh bạo lực. Nơi này chả xa lạ gì chính là nơi ông anh ruột của Cu là nhà văn Quê Choa Nguyễn Quang Lập đang làm biên tập. Hết nói. Sau này Cu khoe mãi thành tích cả hai bài báo đều được chấm điểm A và Cu được nhận vào làm cái roẹt. Về báo, Cu làm được nhiều việc trong đó phải kể đến loạt phóng sự điều tra về người Rục bị đói sau bão ầm ĩ năm nào ở Quảng Bình. Tiếc là gần đây không hiểu sao Cu lại rời khỏi Lao Động.

Cu đa tài đến đâu mình không bàn nhưng cái này thì phải công nhận, sức làm việc của Cu cực dẻo dai và siêu tốc về khoản viết nhanh. Có lần Cu hỏi, em có đáng là hội viên nhà văn không? Đáng. Mình gật đầu công nhận thực sự chứ không phải chiều lòng. Cu đưa ra một chồng tiểu thuyết, cuốn nào cuốn ấy bìa cứng dày cộm đến phát sợ. Rồi Cu chìa ra tập giấy mới viết được cái tên truyện, bảo anh nhìn đi nhé, mới được cái tên tiểu thuyết, 2 tháng nữa em mang sách đến biếu anh và đây sẽ là cuốn ghi tên em vào Hội. Mình cười ngất không tin. Đúng 2 tháng sau Cu mang sách đến thật và cuối năm đó quả thực là Cu có trong danh sách hội viên mới được kết nạp. Quá nể về việc viết và in nhanh như điện nhưng cái khoản hội viên thì mình thấy Cu xứng đáng.

Nhà mình là nơi hội tụ nhiều cuộc nhậu của giới văn chương. Cu ít khi đến nhà nhậu nhưng cả nhà mình đều biết Cu và quý mến. Một lần, năm 2004 thì phải, nhân dịp con gái đầu thi đại học, thi xong hôm trước thì hôm sau mình xách cả nhà lên xe làm một chuyến xuyên Việt. Đến Quảng Bình mình gọi cho Cu bảo có ở Đồng Hới không, anh đi qua. Cu mừng lắm nói anh đưa cả nhà vào chỗ này, chỗ này. Chỗ Cu chỉ vào mới khai trương một resort cỡ 5 sao cực xịn. Mình bảo anh chỉ đi qua thôi không nghỉ ở đấy đâu. Cu ngắt lời cứ vào đi, không nghỉ thì ăn một bữa cơm, hôm nay em sẽ làm cho anh đẹp mặt trước vợ con. Khekhe…nghe mà khoái nhĩ. Thế là vào. Cu đón trịnh trọng cùng một dàn người đẹp chân dài cô nào cô nấy xinh như mộng, váy áo cũn cỡn xúng xính bắt mắt. Cả nhà mình mắt tròn mắt dẹt trước sự đón tiếp trịnh trọng của Cu. Một bữa nhậu sang trọng đầy ắp đặc sản biển, ăn ở nhà chòi bên bể bơi với các em diễn viên chân thì dài váy thì ngắn. Trong bữa nhậu Cu ca mình đến phát ngượng. Lúc lên đường Cu dúi trước mặt cả nhà cho mình 3 tờ 100 USD bảo, em dạo này có lộc biếu anh chị và hai cháu. Mình đờ ra vì cái sự hào phóng này của Cu. Ra đến xe khi chỉ có hai người, Cu bảo anh trả lại em hai tờ, biếu một tờ thôi, thế là quá đẹp mặt cho anh rồi. Mình cười tít hiểu ngay, cảm ơn, cảm ơn lắm lắm. Cái vố đẹp mặt đó của Cu khiến mình khi nghỉ ở Huế phải tức tốc đi mua ngay 2 tờ tiền bị thu hồi để có đủ cơ số đã công khai nộp cho vợ quyết không để lộ màn kịch. Ngẫm đi ngẫm lại thấy chỉ có Cu mới nghĩ ra được những mưu mô vui vẻ như vậy. Thảo nào viết cứ nhoay nhoáy. Hay thật, nhưng điều này thì chí nguy, sau lần váy ngắn chân dài đó, vợ mình vốn không bao giờ để ý công việc phim ảnh và những chuyến đi bất tận của mình cũng phải bảo, các ông khiếp thật, cứ ngồi nhậu với mấy cô như thế ngộ nhỡ say lên thì sao. Hết nói Cu ơi.

Thời gian dần trôi, ngày nào trẻ trung giờ cả mình với Cu đều đã xêm xêm chuẩn bị lên lão. Cu vẫn đi đi về về, lấy Ba Đồn làm nơi tập kết còn thì Sài Gòn, Hà Nội thoắt ẩn thoắt hiện. Cả đất nước chả chỗ nào không có dấu chân Cu. Số Cu vất vả, làm cật lực nhưng chẳng thể giàu. Mấy năm rồi nuôi vợ ốm nhọc nhằn, sọm người sạt của. Nói chuyện vợ ốm càng thấy thương Cu. Năm ngoái biết tin vợ chồng Cu nằm dầm dề ở bệnh viện trong Sài Gòn. Một hôm nhận được cái tin nhắn: “Anh Tiến ơi vợ em đi rồi. Thương quá anh ơi.”. Vội báo cho vài người bạn và gọi hỏi Bọ Lập chia buồn. Lập cằn nhằn, đi là đi về quê chứ đã chết đâu. Hóa ra là lúc đó Cu không còn hy vọng gì nữa đành phải chấp nhận đưa vợ ra viện để lúc chết thì được chết ở quê Quảng Bình. Về đến nhà thì vợ Cu mất. Cái tin nhắn không rõ có khi là vì quá đau đớn lúc ấy nên Cu nhắn thiếu.

Mình nghĩ con người ta đúng là có số có phận thật…

Thôi vài nét phác thế thôi, đợi lúc nào rảnh rỗi hứng thú dựng hẳn cái chân dung Cu cho hoách. Viết đến đây gọi điện định hỏi chút ít về cái tên Trưởng thôn Khoai lang là thế nào để kết thúc thì thấy Cu đã khê khê giọng. Bảo, em vừa ở nhà bác Chuyên về. Chuyên nào? Ô hay, anh đúng là người đời, tướng Phạm Chuyên công an chứ còn ai nữa. Tắt lịm. Vậy thì chào nhé chả khoai thì đừng lang. Khekhe…

Hà Nội 19/2/2012
Nhà văn Phạm Ngọc Tiến.

(nguồn blog: Phạm Ngọc Tiến - http://pntien.wordpress.com)

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

 
Nguyễn Quang Vinh © 2011 - 2012 | Designed by BCA